Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Nghề giáo viên- bạc như vôi (2)

Đi ngoài đường nhìn từ xa đã thấy học trò, học trò đang ngừng xe và cũng nhìn về hướng mình. Mới xa lớp chủ nhiệm vài ngày mà mình đã thấy nhớ, nói câu gì chọc ghẹo chơi mới được. Xe tới gần, học sinh nhìn mình như người chưa từng quen biết. Tức, sao thế, nếu không muốn chào thì trốn mặt đi chổ khác chứ sao chường mặt ra đó rồi làm như người xa lạ? Mới nghỉ hè có vài ngày mà là lớp chủ nhiệm nữa chứ. Mình nhớ lại cách đó một tuần mình cũng nhận được bộ mặt xa lạ đó nhưng ở hai bên đường khác nhau nên cho là vô tình, còn giờ thì không thể không thấy.Tức.
Một tiếng đồng hồ sau mình có mặt ở trường để ký hồ sơ cho học sinh, bực quá nên mình hỏi thẳng:
-Sao em gặp cô lại không chào?
-Dạ em tính chào nhưng cô chạy qua luôn.
-Chào cô mà em chỉ tính thôi à? Sao vậy, mới xa có vài ngày mà em. Cô thật vô phúc mới gặp học trò như em, em lại là học sinh cô tin tưởng nữa, cô tiếc những ngày tháng qua. Cô với em đâu phải xa nhau lâu ngày đâu. Cũng may học sinh như em không nhiều, chứ ai cũng như em chắc cô chết quá.
Vậy là đưa hồ sơ, rồi ký, rồi về, không nói gì nữa, không xin lỗi, không biện minh, không thưa về....
Bạc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét