Rose đến cửa hàng Vật liệu xây dựng Tấn
Đạt thuộc xã Nhuận Đức, huyện Củ Chi đặt mua một cái ghế đá với giá 290
ngàn để lớp tặng cho trường nhân lễ tri ân vào ngày thứ hai.
-Khoảng bao lâu thì có ghế vậy chị?
-Chừng 2 ngày là có hà, thứ năm tui cho người chở xuống trường cho.
-Sao cũng được, chị nhớ làm trước thứ hai dùm em nghen.
-Được mà! Chị phải nhà ở trên bờ kinh không?
-Đúng rồi, cũng gần đây mà.
-Chị cho số điện thoại để có gì giao ghế tui gọi cho chị.
-Chị đưa giấy đây em ghi cho.
...............
Chiều thứ năm ở trường vẫn chưa có ghế, Rose đi về ngang qua tiệm nghĩ rằng vô xem thử ghế như thế nào.
-Ghế có chưa chị?
-Ghế không có chị ơi, khoảng mấy tháng nữa mới có. Tui làm mất số điện thoại của chị rồi nên không gọi cho chị được.
-Vậy thôi.
Rose
phải đi đến tiệm Vật liệu xây dựng Hoàng Hiệp ở xã An Nhơn Tây đặt ghế
khác (giá ở đây rẻ hơn, 250 ngàn) và người ta hẹn chiều chủ nhật có. Vậy
là tốt quá, chị nhớ đúng hẹn dùm em nghen? Yên tâm, chổ làm ăn uy tín
mà chị.
Về đến nhà tự dưng Rose thấy bực mình, sao mình lại dễ quá
vậy, người ta thất tín mà mình chỉ nói "vậy thôi" rồi đi, lỡ mình không
ghé hỏi thì sao? Tức. Mai phải hỏi mới được.
Hôm sau có việc lên trường, đi ngang qua cửa hàng Vật liệu xây dựng Tấn Đạt , Rose ghé vào.
-Chị
ơi, cho tui hỏi cái này. Tại sao chị làm mất số điện thoại của tui mà
vẫn không tìm cách liên lạc với tui vậy? Chị biết nhà tui mà.
-Trời ơi, chị đặt có một cái ghế mà biểu tui phải tới nhà báo cho chị biết nữa hả?
-Hôm
qua tui chỉ tình cờ ghé nên mới biết, vậy nếu tui không ghé thì chị
định để tới lễ thì học sinh của tui công bố tặng và không thấy gì à? Chị
phải có uy tín chứ.
-Tui làm ăn cả trăm cái ghế chứ gì một cái ghế
của chị! Chuyện tặng gì đó là chuyện của chị, tui không biết. Còn uy tín
gì một cái ghế đá, tui làm ăn cả trăm cái chứ gì một cái của chị. Có
một cái ghế mà cũng đòi người ta tới nhà báo.
-Chị ơi, có thể một cái
ghế đối với chị không đáng nhưng với tôi, với học trò của tôi thì nó
rất lớn. Chi buôn bán mà như thế thì không bền đâu chị ơi.
-Có một cái ghế mà làm gì dữ vậy?
-Chơi như vậy thì không chơi với ai được đâu chị ơi.
Nói
xong Rose dzọt tuốt, không biết sau lưng mình bà đó còn nói những gì...
Đây là lần đầu tiên Rose cải lộn (cũng không hẳng là cải lộn nhưng nói
chuyện cứng rắn và xưng hô tui.. thì cũng gần như là cải lộn). Thật quá
đáng. Từ trước đến giờ hễ ai làm phật ý mà Rose không muốn liên hệ nữa
thì chỉ nói "vậy thôi" nhưng lần này càng nghĩ càng bực, nếu mình không
vô tình ghé lại đó thì sao? Nghĩ lại thấy gan dễ sợ, đụng với dân buôn
mà lại ngay cửa hàng nhà người ta nữa chứ mà lại lúc sáng sớm nữa, có gì
làm sao chạy cho kịp! Mà ghét thiệt, xem thường khách hàng đặt ít hả?
(Hôm đó vừa vô trường Rose đã xã cục tức ra cho các cô trong trường nghe
rồi, vậy mà hôm nay cũng còn thấy tức nữa.)
Đến hôm nay mới thổ lộ vì hồi sáng mới chụp hình được cửa hàng này. hihihi, chụp lén thôi chứ đâu dám!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét