Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Chị Diễm

Quê ngoại của tôi cũng là quê nội của chị và là nhà của chị luôn.
 Từ khi ông bà ngoại mất, tôi ít khi về thăm cậu mợ và anh chị. Thỉnh thoảng có giổ mới về, mỗi năm được gặp chị vài ba lần.
 Lớn hơn tôi hai tuổi nhưng chị người lớn hơn nhiều, tôi bây giờ cũng thua xa chị hai năm trước.

 Lễ mồng 5 tháng 5 năm trước gặp chị, cười giỡn thật vui. Anh Đông chồng chị nói Diễm nay bệnh nặng lắm mà không chịu đi khám bệnh. "Thôi đi cha nội, ông mê tui bệnh lắm hay sao vậy? Chết sớm cho ông có vợ bé!"
 Lễ 30.4 năm nay gặp chị, chị ốm quá. Mợ nói chị đang uống thuốc nam. Chị bệnh gì vậy mợ? Thì bệnh làm xàm đó mà. Chị vẫn vui cười, gây trò cười...
 Ngày 14.6 ba rũ tôi đi thăm chị. "Chị bệnh nặng quá rồi con.". Lên tới nhà cậu mợ tôi thật sự bị sốc. Người chị ốm chỉ còn xương, nằm một chỗ, không ăn uống gì được, nói năng mệt nhọc. Mới có tháng mấy nay mà, sao vậy chị? Chị bị bướu ruột, đang uống thuốc nam... Chị hết nói cười, chỉ ứa nước mắt, mợ khóc suốt nhưng vẫn tin theo lời ông thầy thuốc nam uống hết than này sẽ khỏi....
 29.6 em tôi nhắn tin chị Diễm chết rồi. Hả, mới hôm kia mợ nói nay chị hết đau chỉ còn mệt thôi mà, sao vậy.....
 Mợ khóc không ra tiếng.
 Cậu xỉu lên xỉu xuống, không cho anh mang chị về, phải để chị ở đây.
 Hai đứa trẻ ngơ ngác. Bé Bủm 8 tuổi, bé Mây Trắng 4 tuổi.
 Anh rối trí, ai kêu làm gì thì làm đó...
 Sao vậy chị? Sao lại có thể như thế.
 Sống ở đời rồi ai cũng phải ra đi nhưng chị đi như vầy là quá sớm, chị chưa làm xong gì hết mà, hai bé còn nhỏ quá. Cậu mợ đau làm sao cho hết hả chị? Sao vậy?

 Chị ơi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét