Nội trợ. Biết bao nhiêu là việc, làm hoài chỉ hết giờ mà
không hết việc: rữa chén, quét nhà, giặc đồ, xếp quần áo, đi
chợ, nấu cơm, lau dọn nhà cửa, chăm con........
Nội trợ. Tiếc thay lại không phải là một nghề.
Nội trợ. Nếu như người phụ nữ chỉ làm nội trợ thì......Ê, vợ mày làm nghề gì vậy? Ở không không hà...
Nội trợ. Nếu như người phụ nữ chỉ làm nội trợ
thì......Nhỏ đó đi làm chưa vậy? Ở nhà ở không chứ làm
gì.....
Nội trợ. Không chỉ nam xem đó là ở không mà nữ khi nhắc đến cũng xem đó là người rãnh rỗi.
Có một người nội trợ luôn tắm rữa cho con sạch sẽ để đón
ba đi làm về trong căn nhà gọn gàn sạch sẽ. Cả gia đình cùng
ngồi vào bàn ăn một bữa ăn thật ngon. Vậy mà.....Em ở nhà
không làm gì hết còn anh đi ra ngoài làm sao oải quá. À, rãnh
sao không làm tóc lại cho đẹp...
Và... một hôm đi làm về. Hai đứa con chạy ra đón bố với mặt
mày lem luốc. Bước vào nhà thì ngỗn ngang, dơ dáy, chén bát y
nguyên, cơm ăn cũng không có. Người chồng bước vào phòng thì
người vợ ăn mặt thật đẹp đang ngồi trước gương trang điểm vui
vẽ đón chồng... Anh à, hôm nay em mới thật sự rãnh và không
làm gì hết.....
Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010
Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010
Nhà giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Kí
Khi còn đi học, tôi hay được nghe kể về gương sáng
Nguyễn Ngọc Kí dùng chân viết bài nhưng học vẫn giỏi. Ừ thì là gương
sáng phải noi theo, sách vở!
Khi lớn lên, tôi lại được tiếp tục nghe tấm gương thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí dùng chân viết bài, sinh hoạt hằng ngày. Ừ thì là gương sáng phải noi theo.
Tưởng đâu Nguyễn Ngọc Kí đối với tôi chỉ dừng lại ở sách vở nào ngờ con người ấy sống thật, hiện hữu thật trong tôi khi tôi biết về cuộc sống thật của thầy.
Mọi sinh hoạt thầy đều dùng chân, kể cả việc chăm sóc cho người vợ quá cố bệnh liệt giường của mình. Thầy cho cô ăn, lau rửa..Tất cả đều bằng chân.
Thầy viết báo bằng chân, cô là người biên tập, chỉnh sữa đầu tiên của thầy....
Bây giờ cô không còn, em cô lại tiếp nối công việc của cô, giúp thầy nhẹ gánh phần nào.
Thầy đang bệnh nhưng gương sáng của thầy về nghị lực phi thường vẫn còn nguyên giá trị và còn mạnh mẽ hơn nữa.
Thầy vẫn là tấm gương sáng , tấm gương có thật chứ không phải sách vở cho em noi theo.
Cảm ơn thầy,
Gắng vượt qua bệnh tật để cho ra nhiều bài báo hay, nhiều câu đố, nhiều tình huống giáo dục nữa..., thầy nhé.
Chúc thầy vui, khỏe.
Khi lớn lên, tôi lại được tiếp tục nghe tấm gương thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí dùng chân viết bài, sinh hoạt hằng ngày. Ừ thì là gương sáng phải noi theo.
Tưởng đâu Nguyễn Ngọc Kí đối với tôi chỉ dừng lại ở sách vở nào ngờ con người ấy sống thật, hiện hữu thật trong tôi khi tôi biết về cuộc sống thật của thầy.
Mọi sinh hoạt thầy đều dùng chân, kể cả việc chăm sóc cho người vợ quá cố bệnh liệt giường của mình. Thầy cho cô ăn, lau rửa..Tất cả đều bằng chân.
Thầy viết báo bằng chân, cô là người biên tập, chỉnh sữa đầu tiên của thầy....
Bây giờ cô không còn, em cô lại tiếp nối công việc của cô, giúp thầy nhẹ gánh phần nào.
Thầy đang bệnh nhưng gương sáng của thầy về nghị lực phi thường vẫn còn nguyên giá trị và còn mạnh mẽ hơn nữa.
Thầy vẫn là tấm gương sáng , tấm gương có thật chứ không phải sách vở cho em noi theo.
Cảm ơn thầy,
Gắng vượt qua bệnh tật để cho ra nhiều bài báo hay, nhiều câu đố, nhiều tình huống giáo dục nữa..., thầy nhé.
Chúc thầy vui, khỏe.
Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010
Tri ân thầy cô
Muốn sang phải bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.
Truyền thống tôn sư trọng đạo, ghi nhớ đến công ơn thầy cô đã được ông bà ta dạy từ ngàn xưa và cho đến ngày nay truyền thống ấy vẫn được gìn giữ.
Làm sao ta có thể lơ đi, xem nhẹ hình ảnh của người thầy, người cô thầm lặng những đêm dài bên trang giáo án, bên những bài kiểm tra của học sinh, hình ảnh những nghệ sỉ trên bục giảng, bằng nghệ thuật của mình đang truyền thụ cho học sinh những kiến thức...
Trong muôn vàng hình ảnh đó bên cạnh tôi có một hình ảnh thật sáng mà tôi cần học hỏi. Đó là thầy Nhân hiện đang công tác tại một trường ở Củ Chi.Giảng dạy bộ môn Toán tưỡng chừng như cứng nhắc, khô khan nhưng trái lại, thầy là người rất giàu tình cảm.
Thầy luôn hết lòng với học sinh, gắn bó với học sinh về mọi mặt, đặc biệt là lớp thầy chủ nhiệm.Dù không có tiết ở lớp nhưng khi nghe giám thị báo có học sinh lớp thầy vắng là thầy tìm hiểu nguyên nhân liền. Có lần thầy phải chạy xe vòng vòng các tụ điểm net để tìm học trò của mình, vừa thấy thầy dừng xe thì các em bỏ chạy, thầy chạy bộ theo một quãng dài để bắt lại cứ như là cảnh rượt bắt cướp của công an vậy. Thầy buộc em vào lớp, hết tiết rồi thầy mới tìm hiểu nguyên nhân và xử lí sau. Với thầy chuyện học của các em là trên hết.
Lương giáo viên chỉ tạm đủ sống nhưng chuyện thầy trích tiền lương mua tập vở, quần áo cho học sinh nghèo, học sinh có thành tích học tập tốt là chuyện thường thấy. Lớp thầy chủ nhiệm đều được nêu gương dưới cờ hằng tuần và có hạng cao trong thi đua giữa các lớp.
Đối với đồng nghiệp thầy cũng thật hết lòng. Có khi thầy phải bỏ ra nhiều ngày liền để soạn bài tập, đánh máy cho học trò, đồng nghiệp thấy bài tập hay nên xin. Thầy sao chép cho luôn bản gốc mà không đòi hỏi gì. Phần thưởng xứng đáng cho thầy là vừa qua thầy được giấy khen của UBND Huyện Củ Chi công nhận giáo viên giỏi.
Không những chuyên tâm về chuyên môn mà những hoạt động về văn thể mỹ của trường cũng không thiếu sự đóng góp của thầy.Các phong trào thi đua, biểu diễn văn nghệ của Công Đoàn Huyện thầy đều tham gia. Trong đợt hội diễn văn nghệ công đoàn ngành vừa rồi thầy đạt giải nhì đơn ca.Lớp thầy chủ nhiệm luôn đạt giải cao trong các kì thi văn nghệ, báo tường của trường.Trên lĩnh vực thể thao thầy chơi bóng chuyền rất giỏi.Thầy nằm trong đội tuyển bóng chuyền của huyện, mỗi năm đi thi đấu thành phố thầy cũng góp phần giành được rất nhiều huy chương cho huyện nhà.
Hưởng ứng cuộc vận động học tấp và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, người người đều thi đua, nô nức điểm lại những việc mình đã làm và những việc sẽ làm để xứng đáng với những gì Bác đã dạy.
Bác Hồ là một vĩ nhân, để trở thành khuôn mẫu như Bác là điều không thể nhưng học tập theo Bác, phấn đấu không ngừng để hoàn thiện mình là điều có thể làm được và phải làm được. Theo tôi, thầy Nhân đã làm được điều đó.
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.
Truyền thống tôn sư trọng đạo, ghi nhớ đến công ơn thầy cô đã được ông bà ta dạy từ ngàn xưa và cho đến ngày nay truyền thống ấy vẫn được gìn giữ.
Làm sao ta có thể lơ đi, xem nhẹ hình ảnh của người thầy, người cô thầm lặng những đêm dài bên trang giáo án, bên những bài kiểm tra của học sinh, hình ảnh những nghệ sỉ trên bục giảng, bằng nghệ thuật của mình đang truyền thụ cho học sinh những kiến thức...
Trong muôn vàng hình ảnh đó bên cạnh tôi có một hình ảnh thật sáng mà tôi cần học hỏi. Đó là thầy Nhân hiện đang công tác tại một trường ở Củ Chi.Giảng dạy bộ môn Toán tưỡng chừng như cứng nhắc, khô khan nhưng trái lại, thầy là người rất giàu tình cảm.
Thầy luôn hết lòng với học sinh, gắn bó với học sinh về mọi mặt, đặc biệt là lớp thầy chủ nhiệm.Dù không có tiết ở lớp nhưng khi nghe giám thị báo có học sinh lớp thầy vắng là thầy tìm hiểu nguyên nhân liền. Có lần thầy phải chạy xe vòng vòng các tụ điểm net để tìm học trò của mình, vừa thấy thầy dừng xe thì các em bỏ chạy, thầy chạy bộ theo một quãng dài để bắt lại cứ như là cảnh rượt bắt cướp của công an vậy. Thầy buộc em vào lớp, hết tiết rồi thầy mới tìm hiểu nguyên nhân và xử lí sau. Với thầy chuyện học của các em là trên hết.
Lương giáo viên chỉ tạm đủ sống nhưng chuyện thầy trích tiền lương mua tập vở, quần áo cho học sinh nghèo, học sinh có thành tích học tập tốt là chuyện thường thấy. Lớp thầy chủ nhiệm đều được nêu gương dưới cờ hằng tuần và có hạng cao trong thi đua giữa các lớp.
Đối với đồng nghiệp thầy cũng thật hết lòng. Có khi thầy phải bỏ ra nhiều ngày liền để soạn bài tập, đánh máy cho học trò, đồng nghiệp thấy bài tập hay nên xin. Thầy sao chép cho luôn bản gốc mà không đòi hỏi gì. Phần thưởng xứng đáng cho thầy là vừa qua thầy được giấy khen của UBND Huyện Củ Chi công nhận giáo viên giỏi.
Không những chuyên tâm về chuyên môn mà những hoạt động về văn thể mỹ của trường cũng không thiếu sự đóng góp của thầy.Các phong trào thi đua, biểu diễn văn nghệ của Công Đoàn Huyện thầy đều tham gia. Trong đợt hội diễn văn nghệ công đoàn ngành vừa rồi thầy đạt giải nhì đơn ca.Lớp thầy chủ nhiệm luôn đạt giải cao trong các kì thi văn nghệ, báo tường của trường.Trên lĩnh vực thể thao thầy chơi bóng chuyền rất giỏi.Thầy nằm trong đội tuyển bóng chuyền của huyện, mỗi năm đi thi đấu thành phố thầy cũng góp phần giành được rất nhiều huy chương cho huyện nhà.
Hưởng ứng cuộc vận động học tấp và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, người người đều thi đua, nô nức điểm lại những việc mình đã làm và những việc sẽ làm để xứng đáng với những gì Bác đã dạy.
Bác Hồ là một vĩ nhân, để trở thành khuôn mẫu như Bác là điều không thể nhưng học tập theo Bác, phấn đấu không ngừng để hoàn thiện mình là điều có thể làm được và phải làm được. Theo tôi, thầy Nhân đã làm được điều đó.
Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010
Nhật kí của Bin
11.11.2006 nhằm vào thứ bảy, Bin rời khỏi bụng má để tung tăng vào thế giới bên ngoài. Bin nặng 3kg.
10.03.2007 Bin biết lật nhưng nhát lắm, chỉ trên nệm mới dám lật.
16.03.2007 Bin mọc răng rồi, sớm quá, mới 4 tháng chứ mấy.
23.06.2007 Bin biết trườn.
17.08.2007 Bin đứng chựng được rồi
24.08.2007 Bin biết bò, nói được: bông, na, Nhân, cha, ba, ma
12.10.2007 Bin đi được vài bước, biết hôn, khóc giả bộ, gồng, cười đủ kiểu...sợ bị la, nghe la biết ôm nịn, không thích biết lắc đầu ...
11.11.2007 Bin đi vững, phá lắm, bắt chước nói theo
27.06.2008 lần đầu tiên Bin đi du lịch Nha Trang-Đà Lạt, thích mê luôn. Bin hát được khoảng 14 bài hát thiếu nhi.
12.07.2008 Bin thôi sữa mẹ, gần 2 tuổi rồi còn gì. Tội quá.
11.11.2008 Bin được đi Đầm Sen.
11.11.2009 Bin lanh quá đi, nói nhiều, vặn vẹo. Nặng 17kg, đếm số đến 19, mê đọc sách, tối nào cũng bắt ba má đọc sách mới ngủ.
11.11.2010 Bin đi học rồi, về nhà hát những bài lạ, đọc thơ. Nặng 21kg, đang học viết chữ, vẫn còn thích làm theo sở thích, chưa sai bảo được nhiều.
10.03.2007 Bin biết lật nhưng nhát lắm, chỉ trên nệm mới dám lật.
16.03.2007 Bin mọc răng rồi, sớm quá, mới 4 tháng chứ mấy.
23.06.2007 Bin biết trườn.
17.08.2007 Bin đứng chựng được rồi
24.08.2007 Bin biết bò, nói được: bông, na, Nhân, cha, ba, ma
12.10.2007 Bin đi được vài bước, biết hôn, khóc giả bộ, gồng, cười đủ kiểu...sợ bị la, nghe la biết ôm nịn, không thích biết lắc đầu ...
11.11.2007 Bin đi vững, phá lắm, bắt chước nói theo
27.06.2008 lần đầu tiên Bin đi du lịch Nha Trang-Đà Lạt, thích mê luôn. Bin hát được khoảng 14 bài hát thiếu nhi.
12.07.2008 Bin thôi sữa mẹ, gần 2 tuổi rồi còn gì. Tội quá.
11.11.2008 Bin được đi Đầm Sen.
11.11.2009 Bin lanh quá đi, nói nhiều, vặn vẹo. Nặng 17kg, đếm số đến 19, mê đọc sách, tối nào cũng bắt ba má đọc sách mới ngủ.
11.11.2010 Bin đi học rồi, về nhà hát những bài lạ, đọc thơ. Nặng 21kg, đang học viết chữ, vẫn còn thích làm theo sở thích, chưa sai bảo được nhiều.
Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010
Sự liên tưỡng của Bin
Ba chở cả nhà đi chơi bằng xe honda. Bin ngồi trước.
Ba cho xe chạy, Bin thắc mắc:
-Má đâu ba, má lên xe chưa?
-Bỏ má ở nhà luôn.
-Thôi ba...Í, con thấy chân má rồi hì hì...
-Đâu phải, chân ba mà.
-Chân này nè. Còn chân ba chỉ hai chân này thôi.
-Hai chân đó của ba luôn.
-Như vậy giống con chó lắm đó ba...
-...?...!.....
Ba cho xe chạy, Bin thắc mắc:
-Bỏ má ở nhà luôn.
-Thôi ba...Í, con thấy chân má rồi hì hì...
-Chân này nè. Còn chân ba chỉ hai chân này thôi.
-Hai chân đó của ba luôn.
-Như vậy giống con chó lắm đó ba...
-...?...!.....
Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010
Đặt tên cho con, Tin
Đặt tên cho anh Bin đã khó rồi, giờ đền lượt con nữa, không biết con sẽ tên gì đây Tin ơi.
Lại hàng loạt cái tên được đưa ra và vẫn như cũ, chỉ bàn bạc mà không đi đến kết luận.
Nguyễn Nguyễn rồi thì bây giờ là Nguyễn Nguyên.Thôi trùng tên với ông trưởng ấp, ổng rầy chết.
Nguyễn Bình Phương. Không được trùng với chú Phương
con bà út.Vậy Nguyễn Bình, thôi trùng tên với thầy trong trường.....Hay
là Nguyễn Nguyễn Nguyễn, người ta nói mình khùng nặng...
Tin gần 2 tháng rồi mà cũng chưa có tên.
Tin tuổi con cọp, mà nhìn cũng dễ thương hay là Nguyễn Tiểu Hổ đi. Trời trời, tên gì kì cục.Vậy Nguyễn Tiểu Thiên, ừ nghe cũng hay hay.
Ba đi làm giấy khai sinh cho Tin về, tên gì vậy ba?Nguyễn Thiên.À, vậy thì Nguyễn Thiên, sinh nhật 19 tháng 01.
Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên ơi là Nguyễn Thiên.
Tin tuổi con cọp, mà nhìn cũng dễ thương hay là Nguyễn Tiểu Hổ đi. Trời trời, tên gì kì cục.Vậy Nguyễn Tiểu Thiên, ừ nghe cũng hay hay.
Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên ơi là Nguyễn Thiên.
Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010
Đặt tên cho con, Bin
Má thích bé gái, má chuẩn bị sẳn những cái tên từ hồi má...còn đi
học.Trà My, hoặc Thiên Nga...Vậy mà giờ là bé trai. Tên gì bây giờ?
Ba má từ đó giờ cũng hay đùa nhau chuẩn bị sẵn tên Nguyễn Hạnh Nhân cho con nhưng ai cũng chê, không cho đặt, nói tên kì cục và giống tên con gái quá -lại cũng là tên con gái.
Tên gì bây giờ? Bàn hoài, bàn hoài..nhưng lần nào cũng dừng lại ở bàn bạc mà không đi đến kết luận. Nguyễn gì ta?
Sinh Bin ra hơn tháng mà cũng chưa có tên.
Cũng phải làm khai sinh cho Bin thôi.Tên gì bây giờ?Nguyễn...ơ Nguyễn...hay là Nguyễn Nguyễn luôn đi.
Ba ra đến UB Xã còn gọi điện về hỏi má đặt tên gì?Tên gì bây giờ? Vậy Nguyễn Nguyễn luôn hén? Ừ , vậy luôn đi.
Vậy là công dân Nguyễn Nguyễn chính thức được công nhận. Mới đầu thì nghe kì kì, đọc riết rồi nghe hay hay. Nguyễn Nguyễn sinh ngày 11 tháng 11 mà. Sự trùng hợp thú vị.
Người thân nào cũng chê: Tụi bây khùng, đặt lại tên cho thằng nhỏ đi.
Bạn bè cười: Tội nghiệp tụi bây ghê, mới có một đứa mà không biết đặt tên, sao không gọi bạn bè đặt giúp cho. Cả lố tên đẹp.
Đi làm giấy tờ gì cũng vậy: Hả, Nguyễn gì?
Cô giáo Bin: Từ đó giờ mới thấy tên lạ vậy! (Ba má đây đi dạy cũng có thấy học trò nào tên đó bao giờ)
Nguyễn Nguyễn ơi Nguyễn Nguyễn. Với má tên Nguyễn Nguyễn là đẹp nhất. Con cũng đồng ý với má mà đúng không, Nguyễn Nguyễn?
Ba má từ đó giờ cũng hay đùa nhau chuẩn bị sẵn tên Nguyễn Hạnh Nhân cho con nhưng ai cũng chê, không cho đặt, nói tên kì cục và giống tên con gái quá -lại cũng là tên con gái.
Tên gì bây giờ? Bàn hoài, bàn hoài..nhưng lần nào cũng dừng lại ở bàn bạc mà không đi đến kết luận. Nguyễn gì ta?
Sinh Bin ra hơn tháng mà cũng chưa có tên.
Cũng phải làm khai sinh cho Bin thôi.Tên gì bây giờ?Nguyễn...ơ Nguyễn...hay là Nguyễn Nguyễn luôn đi.
Ba ra đến UB Xã còn gọi điện về hỏi má đặt tên gì?Tên gì bây giờ? Vậy Nguyễn Nguyễn luôn hén? Ừ , vậy luôn đi.
Vậy là công dân Nguyễn Nguyễn chính thức được công nhận. Mới đầu thì nghe kì kì, đọc riết rồi nghe hay hay. Nguyễn Nguyễn sinh ngày 11 tháng 11 mà. Sự trùng hợp thú vị.
Người thân nào cũng chê: Tụi bây khùng, đặt lại tên cho thằng nhỏ đi.
Bạn bè cười: Tội nghiệp tụi bây ghê, mới có một đứa mà không biết đặt tên, sao không gọi bạn bè đặt giúp cho. Cả lố tên đẹp.
Đi làm giấy tờ gì cũng vậy: Hả, Nguyễn gì?
Cô giáo Bin: Từ đó giờ mới thấy tên lạ vậy! (Ba má đây đi dạy cũng có thấy học trò nào tên đó bao giờ)
Nguyễn Nguyễn ơi Nguyễn Nguyễn. Với má tên Nguyễn Nguyễn là đẹp nhất. Con cũng đồng ý với má mà đúng không, Nguyễn Nguyễn?
Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010
Lời yêu thương
Bạn có một công việc say mê đến hết mình, hãy tiếp tục làm việc với tất cả nhiệt huyết.
Bạn có một bản nhạc nghe mãi không chán, hãy tận hưỡng.
Bạn có một quán cà phê yêu thích, hãy đến đó.
Bạn có một món ăn, ăn mãi không ngán, hãy ăn thật nhiều mà không sợ tăng cân.
Tại sao ta cứ mãi loay hoay mà quên đi những điều cần thiết?
Hạnh phúc đơn giản là ta sống với những điều mình thích, từng ngày, từng giờ.
Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010
Bất công
Sáng nay bạn nhắn tin hỏi: Nếu chồng đi đến sáng mới về, gọi điện thì không bắt máy thì mình sẽ làm sao.
À à, bạn đố mình đây mà
..Nếu như vậy thì phải truy cho ra vì sao.
Bạn hỏi nếu anh ta nói là đi chơi bida khuya quá rồi quay lại cơ quan trực luôn thì sao.
Thôi rồi, không phải là bạn đố mình mà bạn đang buồn và tâm sự với mình đây mà.
..Không thể chấp nhận như vậy được. Tại sao không gọi điện, mà trực thì lịch đã có trước,tại sao trước khi đi không báo.
Bạn cũng nghĩ vậy. Bạn buồn quá
.Đã vậy, khi nói với ba má chồng để mong được ủng hộ còn bị chửi cho một trận vì tội chuyện không có gì mà làm quá lên
.
Bạn buồn và giận quá lấy kéo cắt cái áo đã tặng cho chồng nhưng xui
làm sao cắt luôn tay của mình. Giờ phải nằm bệnh viện, vá lại vài
mũi, đi trung tâm chỉnh hình...
....hôm qua đến giờ bạn nằm bệnh viện có một mình
Sao lại có thể như thế được. Mình tức quá đi thôi. Càng tức người kia
thì mình càng thương bạn. Rõ khổ. Tức quá đi thôi..ôi..ôi....
À à, bạn đố mình đây mà
Thôi rồi, không phải là bạn đố mình mà bạn đang buồn và tâm sự với mình đây mà.
Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010
Làm cha mẹ
Làm cha mẹ thật chẳng dễ chút nào.
Đừng tưởng sinh con ra thì đã trở thành cha mẹ, còn phải dạy nữa chứ, mà đây mới là vấn đề.
Dạy con thì người làm cha mẹ trước tiên phải là ví dụ, là tấm gương. Nếu không sẽ thất bại hoàn toàn.
Tôi dạy Bin ăn kẹo phải lấy tay xé kẹo, đừng lấy miệng cắn dơ lắm. Có lần xé hoài không được tôi đã cắn mà quên đi Bin cũng có ở đó."Má ơi, mai mốt cắn cho lẹ. Cắn cũng được vậy má!"
Tôi dạy Bin không được xã rác, có rác phải bỏ vào thùng rác và Bin làm rất tốt. Có lần lười đi tôi đã quăng đại võ kẹo ra sân. Hôm qua Bin ăn kẹo cũng quăng ra sân. Tôi nhìn, Bin nói quăng vậy cũng được mà má.
Tôi dạy Bin không được chữi thề. Có vài người lớn tới mua hàng và đã chữi thề. Bin hỏi: má ơi, mai mốt lớn con nói vậy được hả má?...
Nuôi con đã khó, dạy con còn khó gấp trăm lần.
Phải có một tấm lòng khoan dung khi con lầm lỗi, phải khắc khe khi con quên mình, phải là chổ vựa vững chắc khi con vấp ngã, phải là tấm gương lớn cho con noi theo, phải là bạn khi đồng hành...
Ôi làm cha mẹ....
Đừng tưởng sinh con ra thì đã trở thành cha mẹ, còn phải dạy nữa chứ, mà đây mới là vấn đề.
Dạy con thì người làm cha mẹ trước tiên phải là ví dụ, là tấm gương. Nếu không sẽ thất bại hoàn toàn.
Tôi dạy Bin ăn kẹo phải lấy tay xé kẹo, đừng lấy miệng cắn dơ lắm. Có lần xé hoài không được tôi đã cắn mà quên đi Bin cũng có ở đó."Má ơi, mai mốt cắn cho lẹ. Cắn cũng được vậy má!"
Tôi dạy Bin không được xã rác, có rác phải bỏ vào thùng rác và Bin làm rất tốt. Có lần lười đi tôi đã quăng đại võ kẹo ra sân. Hôm qua Bin ăn kẹo cũng quăng ra sân. Tôi nhìn, Bin nói quăng vậy cũng được mà má.
Tôi dạy Bin không được chữi thề. Có vài người lớn tới mua hàng và đã chữi thề. Bin hỏi: má ơi, mai mốt lớn con nói vậy được hả má?...
Nuôi con đã khó, dạy con còn khó gấp trăm lần.
Phải có một tấm lòng khoan dung khi con lầm lỗi, phải khắc khe khi con quên mình, phải là chổ vựa vững chắc khi con vấp ngã, phải là tấm gương lớn cho con noi theo, phải là bạn khi đồng hành...
Ôi làm cha mẹ....
Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010
Sợ
Tự nhiên hôm nay vào blog. Tôi vào trang khách mới vào. Thấy có người vào rồi lẳng lặng đi ra nên tôi qua blog xem thử.
Vào xem thấy clip nữ sinh bị đánh, tôi sợ quá.
Chuyện đánh nhau tôi nghe hoài, xem thời sự trên TV cũng sơ qua nên không thấy gì nhưng giờ xem rõ như vầy sao sợ quá.
Sợ vì bạo lực, vì sự dã man giữa người với người, sao lại thế.
...Và sợ cả đi lang thang trên mạng.
Đến giờ mà tôi vẫn chưa hết bàn hoàn sao khi xem clip xong cách đây nữa tiếng..
Nếu tôi vào trang nào đó có gì ghê ghê nữa không biết phải sao.
Không biết tối nay ngủ có nằm mơ thấy ác mộng gì không. Sợ quá.
Chắc không dám đi lang thang nữa quá.
Sợ thiệt...
Vào xem thấy clip nữ sinh bị đánh, tôi sợ quá.
Chuyện đánh nhau tôi nghe hoài, xem thời sự trên TV cũng sơ qua nên không thấy gì nhưng giờ xem rõ như vầy sao sợ quá.
Sợ vì bạo lực, vì sự dã man giữa người với người, sao lại thế.
...Và sợ cả đi lang thang trên mạng.
Đến giờ mà tôi vẫn chưa hết bàn hoàn sao khi xem clip xong cách đây nữa tiếng..
Nếu tôi vào trang nào đó có gì ghê ghê nữa không biết phải sao.
Không biết tối nay ngủ có nằm mơ thấy ác mộng gì không. Sợ quá.
Chắc không dám đi lang thang nữa quá.
Sợ thiệt...
Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010
Bin đi học
Tuần lễ đầu tiên:
-Mẹ ơi, sao bé nhát quá vậy?
-Chắc mới nên vậy.
Tuần thứ hai:
-Mẹ ơi, ở nhà bé nói chuyện nhiều không sao ở lớp bé không nói chuyện. Bé không chơi với bạn. Cô hỏi gì thì trả lời, không thì thôi.
-Bé cũng hơi nhát, cô giúp bé dùm mẹ nhé.
Tuần thứ ba:
-Cô ơi, nay bé có chơi với bạn chưa cô?
-À, bé cũng nghịch lắm đây mẹ ơi!
Vừa rồi Bin đi học về:
-Má ơi, hôm nay con bị phạt. Con và bạn Loan đứng quay vô tường.
-Sao vậy con?
-Tại con nhảy đùng ầm, đùng ầm..
-Đừng nhảy nữa nghen con...
-Dạ...
Cuối tuần:
-Má ơi, con biết quỳ gối thẳng rồi nè.
-Trời ơi, chết tui...!!!
Không biết tuần này thì sao đây...ráng ngoan nghen con...
-Mẹ ơi, sao bé nhát quá vậy?
-Chắc mới nên vậy.
Tuần thứ hai:
-Mẹ ơi, ở nhà bé nói chuyện nhiều không sao ở lớp bé không nói chuyện. Bé không chơi với bạn. Cô hỏi gì thì trả lời, không thì thôi.
-Bé cũng hơi nhát, cô giúp bé dùm mẹ nhé.
Tuần thứ ba:
-Cô ơi, nay bé có chơi với bạn chưa cô?
-À, bé cũng nghịch lắm đây mẹ ơi!
Vừa rồi Bin đi học về:
-Má ơi, hôm nay con bị phạt. Con và bạn Loan đứng quay vô tường.
-Sao vậy con?
-Tại con nhảy đùng ầm, đùng ầm..
-Đừng nhảy nữa nghen con...
-Dạ...
Cuối tuần:
-Má ơi, con biết quỳ gối thẳng rồi nè.
-Trời ơi, chết tui...!!!
Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010
Thơ Hồ Chí Minh
Trời có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Đất có bốn phương đông, tây, nam, bắc
Người có bốn đức cần, kiệm, liêm, chính
Thiếu một mùa thì không thành trời
Thiếu một phương thì không thành đất
Thiếu một đức thì không thành người
Đất có bốn phương đông, tây, nam, bắc
Người có bốn đức cần, kiệm, liêm, chính
Thiếu một mùa thì không thành trời
Thiếu một phương thì không thành đất
Thiếu một đức thì không thành người
Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010
Nghẹn
Trong cuộc sống có nhiều thứ dễ bị nghẹn
Ăn không khéo cũng bị nghẹn
Uống không khéo bị nghẹn
Cười không khéo cũng bị nghẹn
Khóc không khéo cũng bị nghẹn
Và đau lòng cũng bị nghẹn....nghẹn đến nín thở....
Ăn không khéo cũng bị nghẹn
Uống không khéo bị nghẹn
Cười không khéo cũng bị nghẹn
Khóc không khéo cũng bị nghẹn
Và đau lòng cũng bị nghẹn....nghẹn đến nín thở....
Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010
Em bé 7 tháng biết nói
-Tin ơi, ai ghẹo con khóc vậy?
-Ba, ba...
-Tin ơi, con chọn đi, ai sẽ đút con ăn?
-Ba...
-Tin ơi, con ghét ai nhất nè?
-Ba, ba...
Giống anh Bin hồi nhỏ quá!
Hihi, có má lúm đồng tiền giống má đó!
Anh Bin có khi thương Tin, có khi cũng chọc Tin khóc hoài
Tới chừng nào mới biết đi đây. Sao mà lâu quá đi....
-Ba, ba...
-Tin ơi, con chọn đi, ai sẽ đút con ăn?
-Ba...
-Tin ơi, con ghét ai nhất nè?
-Ba, ba...
Giống anh Bin hồi nhỏ quá!
Hihi, có má lúm đồng tiền giống má đó!
Anh Bin có khi thương Tin, có khi cũng chọc Tin khóc hoài
Tới chừng nào mới biết đi đây. Sao mà lâu quá đi....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)